Với những câu chuyện đời thường bình dị và thực tế, Chỉ bảo Thì Được Nhưng Đừng Chỉ Trỏ của Vương Tiểu Mao đã mang đến cho chúng ta những bài học nhân sinh sâu sắc về các khía cạnh của cuộc sống. Đi qua từng câu chuyện, bạn sẽ nhìn thấy chính bản thân trong đó, đồng thời rút ra cho mình những bài học có thể thay đổi suy nghĩ và thế giới quan của mình. Hy vọng cuốn sách sẽ mang đến cho bạn sự động viên và an ủi cần thiết để bạn có thể bước qua cuộc đời vốn giông bão này.
|| Về tác giả:
Vương Tiểu Mao là một nữ tác giả tài năng và tâm huyết với nghề. Cô có sở thích quan sát, phân tích và viết về các vấn đề trong cuộc sống và xã hội. Với cách viết khéo léo mà không kém phần sắc sảo, từng câu chữ của cô đã chạm đến trái tim của người đọc.
/CÓ NHỮNG LỖI LẦM KHÔNG THỂ THA THỨ/
Có những người trong cuộc sống luôn oan thán rằng cuộc sống không cho họ một con đường sống và cơ hội, cứ đẩy họ vào đường cùng. Tuy nhiên, khi nhìn vào thực tế thì họ rất đáng bị như thế. Tôi sẽ giải thích ngay như sau.
Cuộc sống là một chuỗi những ngày hiện thực và là kết quả của những lựa chọn không ngừng. Trước khi làm bất cứ một việc gì chúng ta cần nghĩ đến những hậu quả kèm theo. Đừng vội suy nghĩ quá đơn giản và bồng bột đến kết cuộc hậu quả không thể gánh vác.
Những người đàn ông ngoại tình và trăng hoa, những đứa con hư hỏng chuyên đi phá rối mọi thứ, những kẻ thiếu quy tắc và làm càng, vv. Những người như thế trong xã hội chúng ta không thiếu và họ đang làm cho tật tự xã hội cũng như tiêu chuẩn đạo đức bị xáo trộn.
Người đàn ông vì thiếu sự chung thủy và không màn đến cô vợ bị tổn thương ra sao mà buông lời trách vợ “Sao em nhẫn tâm thế?”; đứa con hư hỏng chuyên đi đánh bạn trong lớp, đánh đến nỗi đối phương bị ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng không những bà mẹ cảm thấy hối lỗi về trách nhiệm của con mình mà còn than vãn rằng “Tại sao gia đình cô không cho con tôi một cơ hội, nếu việc này để lại một vết nhơ trong đời nó thì sao?”, và còn nhiều những phản ứng sẽ khiến cho bạn hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Tôi thấy những hành động như trên không nên được tha thứ. Ai cũng bảo là vì anh ấy lỡ dại, quá thiếu chín chắn bị người phụ nữ khác thu hút đến mức không biết gì, hoặc là vì con tôi còn quá trẻ, nó quá bồng bột nên mới gây ra chuyện như vậy chứ thật ra, nó không muốn thế, vv. Nếu như đã biết những chuyện đúng đắn trong hôn nhân, khi đã trở thành vợ chồng phải chung thủy nhưng nếu anh ta đã phá vỡ nguyên tắc đó, thì anh ta có tư cách gì để trách người vợ quá nhẫn tâm. Nếu đã biết cố ý đánh người khác là một việc sai đạo đức, vậy tại sao cậu bé ấy vẫn làm? Ai cũng bảo “tuổi trẻ bồng bột, thiếu hiểu biết” nhưng ai mà chưa từng đi qua tuổi trẻ nhưng không phải ai cũng hành động như vậy.Tất cả chỉ là sự bao biện và họ đang bảo vệ cái tôi không chịu khuất phục của họ mà thôi.
Tôi cho rằng, bất cứ lỗi lầm nào rõ ràng biết là không thể phạm phải nhưng lại cố tình phạm lỗi đều đáng bị trừng phạt và không nên tha thứ. Chính vì có nhiều người tha thứ như vậy nên kẻ xấu mới càng một nhiều hơn. Khoan dung và tha thứ chỉ nên dành cho những người vô tình phạm lỗi thôi. Đối với những kẻ chị lợi dụng lòng thương hại của người khác, chà đạp lên nỗi đau của đối phương để bao biện cho hành vi sai trái của mình thì hành động tha thứ cho họ là một loại dung túng. Hãy để cho họ trả giá cho hành động của mình và tự ý thức mình cần phải làm gì để có thể “quay đầu là bờ.” Nếu không thì hãy để xã hội tránh xa họ triệt để.
/THƯƠNG YÊU LÀ VÔ TỘI, NHƯNG KHÔNG THỂ VÌ THƯƠNG YÊU MÀ KHÔNG PHÂN BIỆT ĐÚNG SAI/
Câu chuyện trong tác phẩm của tác giả khá liên quan đến những gì tôi gặp phải trong cuộc sống về cách nuôi dạy con cái của cha mẹ thời hiện đại ngày nay.
Cậu bé học hành không tốt, không tập trung, bài vở thì không quan tâm, lúc nào cũng lơ đãng và luôn làm việc riêng trong lớp; còn cô bé khác thì lúc nào học cũng lấy điện thoại ra lướt lướt đến nỗi giáo viên gọi tên cũng chẳng thèm để ý; còn cậu nhóc kia thì chơi những trò chơi bạo lực trên lớp, cố ý đánh bạn đến bầm tay sưng mắt nhưng sau đó lại xem như chẳng có chuyện gì xảy ra, vv. Tôi cứ nghĩ những trường hợp như vậy khi báo cho phụ huynh biết thì họ phải nhận thông tin trước, sau đó về nhà theo dõi con mình, hỏi rõ nguyên nhân và đưa ra biện pháp khắc phục, hay ít nhất chia sẻ về tình hình của con. Nhưng tất cả các câu trả lời tôi nhận được là:
“Tại bên trường em quản lý không tốt, chất lượng giảng dạy chẳng ra gì, chuyện nhỏ thế mà cứ phiền lòng phụ huynh.”
“Em nói vậy thì không công bằng cho con chị, con chị ở nhà rất ngoan và học tốt, sao bên trường em lúc nào cũng chê nó thế, nó chỉ là con nít thôi mà.”
Họ chỉ muốn bảo vệ còn mình chứ không thật sự nhìn ra vấn đề xảy ra với con họ. Không những để trẻ chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, ngược lại còn đổ lỗi cho hoàn cảnh. Chính vì thiếu nghiêm khắc trong quá trình dạy dỗ trẻ mà dẫn đến những hậu quả như thế.
Tôi hiểu một điều rằng, cha mẹ lúc nào cũng yêu thương và bảo vệ con cái của mình nhưng phải chăng họ đang làm sai cách. Nếu chỉ đổ lỗi cho hoàn cảnh và không tạo cho con trẻ một cơ hội để nhìn lại bản thân và chịu trách nhiệm cho hành động của mình thì sau này rất khó chúng có thể trưởng thành về mặt tâm lý. Kết quả là, chúng lúc nào cũng tỏ ra “tự cao tự đại”, “coi trời bằng vung” và luôn thoái thác trách nhiệm vì chúng nghĩ rằng đằng sau lưng mình có cha mẹ đỡ rồi, cần gì phải lo nữa.
Con cái chính là giọt máu của bố mẹ nhưng không vì quá yêu thương chúng mà bạn phải không biết giới hạn và mất đi nguyên tắc của mình. Không phải vì bạn cho rằng con bạn là duy nhất và hoàn hảo nhất thì xã hội phải yêu quý và bao dung cho những sai lầm của chúng. Cuộc đời nghiệt ngã, không có ai có thể bảo vệ và để ý đến con bạn như bạn nghĩ đâu. Hãy để cho chúng có trách nhiệm hơn với hành động của mình, đây là cách một bậc cha mẹ mẫu mực nên làm.
Quá nuông chiều con cái sẽ vô tình hại chúng. Nếu con trẻ không được uốn nắn từ nhỏ, khi trưởng thành rất khó chỉnh sửa những thói quen xấu và định hình tâm lý của chúng. Nếu ba mẹ cứ bỏ qua những chuyện xem như nhỏ nhặt và gán vấn đề cốt lõi cho ngoại cảnh thì hậu quả sau này chỉ có con bạn gánh vác. Sự chừng mực là mấu chốt quan trọng trong việc nuôi dạy trẻ.
Tôi rất ngưỡng mộ những bậc phụ huynh khi con họ vấp ngã, họ không tìm cách để đổ lỗi cho ngoại cảnh, ngược lại họ phân tích đúng sai, con cần phải làm gì để tránh phạm phải sai lầm đó, đồng thời luôn tôn trọng cảm nhận của con trước khi đưa ra bất cứ quyết định nào liên quan đến chúng. Họ tạo cho con mình một cảm giác rằng: “Con có thể mắc sai lầm, nhưng đừng xem nó là thất bại hoàn toàn. Ba mẹ luôn ở đằng sau ủng hộ, hãy tự đứng dậy và học bài học sau những lần vấp ngã ấy.” Những đứa trẻ như thế khi trưởng thành sẽ rất tự tin và luôn chịu trách nhiệm cho những hành vi hay cảm xúc của mình. Chỉ cần có một phương pháp đúng đắn và yêu thương chừng mực thì con trẻ sẽ được phát triển toàn diện.
/HÃY LÀ MỘT NGƯỜI LỊCH THIỆP TRONG TÌNH YÊU/
Trong tình yêu, một tình yêu bền vững và lành mạnh là có sự sẻ chia và trách nhiệm của cả đôi bên. Sự tôn trọng là điều tối thiểu chúng ta cần có để nuôi dưỡng mối quan hệ. Nếu trách nhiệm chỉ đứng ở một bên thì ngay từ đầu mối quan hệ ấy không nên bắt đầu.
Có rất nhiều cô gái hay các chàng trai vì muốn nhường nhịn và chiều chuộng người mình yêu mà hy sinh quá mức. Bạn gái đi trễ 2 tiếng đồng hồ khi đã hẹn nhau từ trước, chàng trai cũng đành ngậm ngùi chịu đựng, không than vãn một lời. Đi ăn lúc nào thì lúc nào các chàng trai cũng dành phần trả tiền, đi mua sắm thì các chàng trai giống như một cây treo áo di động, trên người toàn là những túi đựng túi, giày cùng với những vật dụng mà cô gái mua, vv. Đã không ít lần tôi nhìn thấy những trường hợp như vậy và không khỏi tắc lưỡi. Tôi không nghĩ những hành động như thế là một hành động đẹp trong tình yêu.
Đôi bên nên đối xử với nhau một cách lịch sự và tôn trọng nhất có thể. Tuy rằng, chúng ta thừa hiểu rằng trong tình yêu chúng ta nên đôi lúc “nhõng nhẽo” một chút, các cô gái thì ra sức kiểm nghiệm lòng chung thủy của đàn ông bằng nhiều cách. Nhưng câu hỏi đặt ra là những cách này có thật sự hiệu quả hay không? Càng làm những việc như thế, càng chứng tỏ cảm giác an toàn của bạn trong mối quan hệ rất thấp. Hoặc đơn giản, bạn không xem trọng tình yêu này. Nếu đã có sự tin tưởng cho nhau thì không cần phải làm những điều đó. Hãy bình đẳng với nhau trên mọi khía cạnh. Đương nhiên, nếu áp dụng một cách quá cứng nhắc, cả hai sẽ rất mệt mỏi. Điều quan trọng là tùy vào hoàn cảnh mà chúng ta có những hành vi phù hợp. Khi bạn trở nên quá phụ thuộc và thiếu sự lịch thiệp trong tình yêu thì bạn sẽ là người mà không ai muốn đến gần và chở che đâu.
/TRONG CUỘC ĐỜI NÀY ĐÚNG LÀ CÓ NHỮNG THỨ KHÔNG CÔNG BẰNG NHƯNG PHẪN NỘ CŨNG KHÔNG GIÚP BẠN THAY ĐỔI HIỆN TRẠNG/
Thay vì tốn công tốn sức dành thời gian cho việc than trời trách đất cho việc thế sự không thành, chi bằng tự nhìn lại bản thân để kiểm điểm và tiến bước về phía trước. Sẽ có những người nghĩ rằng chỉ cần làm việc vất vả và chăm chỉ thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn, hoặc là chỉ cần bỏ công sức ra cho việc học, thức khuya dậy sớm thì sẽ thi đỗ vào những trường điểm. Họ đã được dạy rằng chỉ cần miệt mài, siêng năng lao động như vậy thì kết quả sẽ đơm hoa kết trái. Song, có một điều quan trọng mà không ai dạy bạn là cách làm có đúng đắn và khoa học là chìa khóa cho việc thành công chứ không phải cứ lao đầu vào làm mà không biết việc làm của mình có mang đến những tiến triển nào không.
Bạn thức khuya tới tận 2 giờ khuya, dậy sớm lúc 6 giờ sáng hằng ngày không có nghĩa là bạn sẽ thi đậu hoặc vượt qua kì thi.
Bạn tập thể dục hằng ngày chưa chắc bạn đã có một thân hình khỏe và tinh thần thoải mái.
Bạn đọc nhiều sách không có nghĩa bạn là một người thông thái và hiểu chuyện.
Tất cả sẽ chỉ là vô nghĩa và “công cốc” nếu thiếu một bối cảnh phù hợp & phương pháp khoa học.
Bạn thức khuya dậy sớm NHƯNG cách làm như thế nào mới quan trọng. Nếu sức khỏe kiệt quệ, tâm trạng lúc nào cũng mệt mỏi và uể oải thì việc thất bại sẽ chờ sẵn bạn.
Bạn tập thể dục hằng ngày nhưng trách sao mình không khỏe lên là vì ngoài tập thể dục ra, bạn vẫn cứ tiếp tục ăn vặt, ăn những thực phẩm không tốt cho sức khỏe, thức khuya, suy nghĩ tiêu cực thì tất nhiên bạn sẽ cảm thấy không khỏe.
Bạn đọc sách nhiều NHƯNG không tự kiểm nghiệm, không thực hành thì bạn hy vọng gì ở bản thân trở thành một người trưởng thành và hiểu chuyện?
Chính vì vậy, thay vì oán trách và đổ lỗi cho ngoại cảnh cho sự “kém may mắn” của mình thì hãy cố gắng tìm ra những điều mà bấy lâu nay bạn đang làm sai hoặc chưa đúng hướng, tập trung vào việc cải thiện những điểm sai sót và hoàn thiện chính mình mỗi ngày.
Cũng giống như nói rằng, bạn đối xử tốt với người ta, liệu người ta có định đáp trả lại bạn bằng tình yêu không? Nếu như thực sự là vậy, thì cuộc sống gian nan này sẽ trở nên dễ dàng biết bao nhiêu!
/DỐC HẾT TRÁI TIM CHO NHỮNG GÌ BẠN ĐANG LÀM MANG LẠI HIỆU ỨNG TÍCH CỰC CHO BẠN VÀ NHỮNG NGƯỜI XUNG QUANH/
Trong cuộc sống, đặc biệt là trong công việc sẽ rất dễ dàng để chúng ta phân biệt được hai dạng người: người tận tâm và người hời hợt trong công việc. Tất cả chỉ qua cách quan sát cách họ làm việc.
1/ Những người tận tâm luôn làm việc với trách nhiệm, sự chỉnh chu và ẩn thận trong từng công việc nhỏ mà họ đang làm. Họ luôn mang đến sự đổi mới trong công việc, không đi theo cách làm việc quy cũ và truyền thống. Nếu có thể làm tốt hơn thì họ luôn cố gắng hết mình để hoàn thành chúng tốt nhất.
2/ Những người hời hợt thì làm “sao cũng được”, nếu cho họ một công việc để làm thì họ chỉ cố làm việc cho xong, hoặc làm ở mức có thể chấp nhận được chứ không thật sự tốt nhất.
Ở đây, mình không nói đến chủ nghĩa hoàn mỹ (perfectionism), những điều này đang tập trung vào việc đặt ra tiêu chuẩn của bản thân trong tất cả những việc chúng ta làm. Dạng người thứ 1, họ không chú trọng vào kết quả mà ngược lại chú trọng vào quá trình. Họ cho rằng, dốc hết tâm sức và trái tim của mình vào công việc thì sớm muộn gì kết quả sẽ tốt. Dạng người thứ 2 thì chỉ chú trọng vào kết quả đạt được, chính vì vậy họ bỏ qua cảm giác tận hưởng quá trình và hưởng thụ.
Điều này hoàn toàn đúng trong cuộc sống với gia đình, bạn bè, hay những người xung quanh chúng ta. Cùng một món ăn nhưng cách nấu thông thường và cách nấu với tất cả trái tim sẽ khiến bạn cảm nhận được sự khác biệt. Cung một lời hỏi thăm thông thường và một lời hỏi thăm với sự quan tâm sâu sắc và lo lắng, bạn sẽ cảm nhận được tình yêu thương chân thực. Vì vậy, hãy làm hết sức có thể và thành quả bạn nhận được sẽ luôn xứng đáng.
/LĨNH HỘI CỦA SỰ THOẢI MÁI ĐẾN TỪ VIỆC DÁM ĐẮC TỘI VỚI NGƯỜI KHÁC/
Trong cuộc sống, sẽ có rất nhiều tình huống bạn hy sinh quyền lợi bản thân của mình cho người khác quá nhiều, làm cho bản thân mệt mỏi và căng thẳng quá độ. Thật ra, bạn sinh ra không phải làm hài lòng người khác, không cần phải để ý quá nhiều đến ánh nhìn của người khác mà bỏ qua đi cảm nhận của bản thân.
Nếu bạn không muốn người khác chịu khổ thì bạn phải là người chịu vậy. Thật ra giúp đỡ người khác là một niềm vui, tuy nhiên nó phải dựa trên cơ sở không làm tổn hại đến bản thân mình. Nếu chỉ biết đâm đầu mà đáp ứng tất cả các yêu cầu của người khác thì không những người khác xem đó là việc hiển nhiên mà bạn còn bị lợi dụng hết lần này đến lần khác đấy.
Riêng bản thân tôi, tôi quan sát thấy rằng trong công sở có một người luôn cố gắng chạy theo những mong đợi của người khác. Chuyện của mình chưa làm xong đã lo đi làm những yêu cầu của người khác như giải quyết hộ đống giấy tờ, làm những việc lặt vặt như mua cà phê, in ấn các kiểu. Kết quả là công việc của bản thân thì không hoàn thành, việc của người khác một khi đã làm xong còn bị “chê bai” và “đánh giá” là “làm không ra trò trống” gì hết.
Lòng tốt của bạn có hạn, chính vì vậy đừng mang ra “phân phát” lung tung. Những người trân trọng bạn sẽ không vì lòng tốt của bạn mà lợi dụng và lấn át, còn những kẻ thời cơ thì lúc nào cũng tham vọng và sẽ khai thác triệt để sự tốt bụng của bạn đấy.
/CÓ NHỮNG NGƯỜI CHO DÙ BẠN CÓ ĐI ĐẾN ĐƯỜNG CÙNG THÌ CŨNG KHÔNG CẦN SỰ GIÚP ĐỠ CỦA HỌ/
Tại sao tôi lại nói điều này? Vì quan trọng vẫn là thái độ của cả hai trong mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau có đúng mực hay không.
Trường hợp này tôi đã từng chứng kiến và trải qua rất nhiều. Khi bạn nhờ một ai đó giúp đỡ thì kết quả là không những thái độ của họ khiến bạn cảm thấy khó chịu, mà còn việc cũng không hoàn thành theo ý nguyện của bạn. Họ chấp nhận sự giúp đỡ của bạn như là một “sự ban ơn”. Hay nói cách khác, tuy nhận lời giúp đỡ bạn nhưng thái độ làm việc rất hời hợt, chỉ làm cho xong, không có chút thành tâm nào trong công việc đó. Khi có một vấn đề phát sinh trong công việc mà bạn nhờ họ giúp, bạn chỉ mong muốn góp ý và mong nhận sự hợp tác thì họ liền nói: “Tớ giúp cậu như vậy là quá may mắn rồi, cậu còn đòi hỏi gì nữa chứ?” Thế là bạn ngậm ngùi im lặng và lẳng lặng chịu đựng mà không dám nói một lời phản bác nào.
Theo thời gian, tôi nhận ra một điều rằng thật ra dù tình hình có tồi tệ như thế nào tôi cũng sẽ không bao giờ muốn nhờ họ giúp đỡ vì họ không xứng đáng giúp tôi. Tôi quan niệm một khi đã chấp nhận một yêu cầu giúp đỡ từ ai đó, bạn nên làm điều đó toàn tâm toàn ý. Làm cho đến nơi đến chốn và thể hiện trách nhiệm của mình. Vì người khác tin bạn mới tìm đến bạn để hỗ trợ, ít ra bạn cũng nên thiện chí làm tốt công việc đó. Nếu đặt ngược tình huống, bạn yêu cầu sự giúp đỡ và người đó làm “không ra hồn”, ngược lại còn làm tốn thời gian của bạn nữa thì khi ấy bạn sẽ suy nghĩ thế nào?
Vì vậy, sau này khi bạn nhận lời giúp đỡ ai đó, hãy làm thật tận tâm. Có trách nhiệm với việc đó và luôn giữ chữ tín của mình lên hàng đầu.
/TỪ BIỆT LÀ MÔN HỌC ĐẦU TIÊN CHÚNG TA CẦN PHẢI HỌC/
Ai cũng dạy cho chúng ta niềm vui mừng khi được trùng phùng, nhưng không ai dạy cho ta biết cách đối diện với biệt ly như thế nào. Có một câu nói rằng: “Tiệc nào rồi cũng tàn”. Không có gì tồn tại mãi mãi. Cuộc sống luôn là một chuỗi ngày không ngừng tiếp nối và kết thúc. Khi chúng ta đối mặt với nỗi đau và từ biệt thì chắc chắn ta sẽ bị tổn thương và đau đớn vô cùng nhưng đó là một bài học mà bạn nên học suốt cuộc đời.
/Từ biệt trong tình yêu/
Đau đớn nhất là trong tình yêu, chúng ta đành chia tay với người ta yêu thương nhất. Điều này không chỉ đúng trong tình yêu đôi lứa, chúng bao gồm tình yêu gia đình, bạn bè thân thiết, vv.
Khi chia ly, thật khó để buông bỏ những thời khắc tươi đẹp nhất. Thật ra cái mà chúng ta muốn níu giữ lại là khoảng thời gian thanh xuân khi đó, những khoảnh khắc đáng nhớ cùng người ấy. Nếu nhìn ở một khía cạnh khác, đó là bạn của quá khứ. Khi đến lúc chia ly, thì cũng là lúc bạn buông bỏ những gì của quá khứ và sẵn sàng bước tiếp về tương lai. Dù có đau đớn như thế nào thì ít ra chúng ta cũng đã dốc lòng vì nhau trong khoảng thời gian ấy.
/Từ biệt trong bối cảnh gia đình với con cái/
Thật ra cuộc sống rất khó nói điều gì là đúng và điều gì là sai. Cha mẹ lúc nào lúc nào cũng ưu tiên con lên hàng đầu và thương con vô điều kiện. Tuy nhiên, vì hoàn cảnh khác nhau mà từng bậc phụ huynh sẽ có những cách yêu thương con khác nhau, trong đó chia ly là cũng là một cách “bất đắc dĩ”.
Điều này đặc biệt đúng đối với những gia đình thôn quê, vì thiếu thốn vật chất và điều kiện chăm sóc con trẻ nên đành phải xa con lên thành thị, tìm một công việc có thể nuôi sống và hỗ trợ cho con sau này. Rất nhiều đứa trẻ thiếu vắng tình thương của bố mẹ trong giai đoạn này, dẫn đến trầm cảm và trở thành một đứa trẻ hiếu chiến và khó thích nghi khi trưởng thành, nhưng cũng có những đứa trẻ rất kiên cường và hiểu chuyện. Chúng không hề trách bố mẹ mình vì đã vô tâm bỏ rơi mình như thế, mà có lẽ trong tận thâm tâm, chúng đã hiểu chia ly là như thế nào và chúng đang học cách để đối diện với nó.
Thật khó để đánh giá những bậc phụ huynh như thế, chỉ mong rằng tương lai dù có như thế nào, những đứa trẻ ấy có thể học một bài học về từ biệt quan trọng. Cuộc sống vốn có nhiều điều bất đắc dĩ, mỗi lựa chọn đều vô cùng gian nan, tình yêu mà bố mẹ dành cho bạn cũng có nhiều loại khác nhau, chia xa là một trong những số đó. Bạn có thể cảm thấy đau đớn nhưng cũng không nên cảm thấy thiếu thốn.
Lời kết
Cuộc sống vốn vô thường, không ai biết trước sẽ có điều gì đợi chờ ta vào ngày mai. Bạn càng yêu thật nhiều thì cuộc sống sẽ ban cho bạn nỗi đau nhiều tương xứng. Đó là quy luật. Nếu còn cơ hội để thở và sống thì chúng ta nên tận hưởng trọn vẹn từng khoảnh khắc bằng tất cả trái tim. Dù thế giới ngoài kia có phức tạp và bạc bẽo thế nào, chỉ cần tâm hồn bạn cao thượng và đủ mạnh mẽ để vượt qua thì bạn sẽ không bao giờ cảm thấy đơn độc.
Review chi tiết bởi: Tuyết Sơn